Kiếm người tới bắt cóc mình, cũng không phải Ôn Văn ngứa da muốn tìm người gãi ngứa giúp.

Mà vì nguyên nhân sâu xa hơn, anh muốn cường hóa năng lực của mình thêm một bước nữa.

Hai lần mà anh chìm vào trạng thái mất khống chế đều có sức mạnh mạnh hơn hẳn bình thường, vì thế anh muốn nắm giữ được trạng thái đó.

Nhưng hai lần đó đều bị vây trong trạng thái gần như mất khống chế, anh muốn sức mạnh nhưng lại không muốn mất khống chế, vì thế mới nghĩ ra biện pháp này.

Tìm người bình thường tới hành hạ mình tới chết, chủ động để mình phải phẫn nộ, để mình bị thương, nhưng sẽ không làm mình hoàn toàn lạc mất phương hướng.

Ôn Văn tin tưởng, làm anh mạnh hơn không phải điên cuồng, mà là điểm giới hạn giữa điên cuồng và lý trí.

Chính vì thế mà anh mới cố gắng làm mình yếu đi, cũng phí công bày ra lần bắt cóc này.

Đương nhiên, người bình thường sẽ không có suy nghĩ này.

"Cười? Cười cái đầu mày!"

Mặt thẹo hung ác tát Ôn Văn một bạt tai, sức rất lớn, âm thanh rất vang, tay hắn cũng đỏ lên, nhưng mặt Ôn Văn thì chỉ hơi ửng đỏ mà thôi.

Nhưng nụ cười trên mặt Ôn Văn không hề thay đổi, trong mắt mặt thẹo thì đó chính là mỉa mai.

"Đánh, đánh ác vào cho tao, dốc hết nhiệt tình của bọn mày khi bắt nạt người khác ra đi, tao không tin thằng nhóc này vẫn còn cười được."

Phía sau hắn, đám tay đấm cũng cắn tay áo hằm hè tiến tới cầm lấy đủ loại dụng cụ, không chút keo kiệt dùng chúng lên người Ôn Văn.

Bởi vì thể chất của anh hiện giờ không tính là mạnh mẽ nên mớ công cụ tra tấn này dùng lên người thật sự rất đau.

Đau đến mức Ôn Văn chỉ hận không thể dùng tay mình bóp nát đầu đám người này!

Nhưng Ôn Văn vẫn cố nhịn xuống, chống đỡ cơn đau buốt như kim châm muối xát này!

Cho dù trận trừng phạt này là chính bản thân Ôn Văn sắp xếp nhưng trong lòng anh vẫn dâng lên cơn giận khó có thể lắng xuống.

"Giết, giết hết tất cả chúng nó."

"Không thể giết, mình vẫn chưa tìm được..."

"Máu của tên mặt sẹo kia, có mùi vị thế nào nhỉ..."

"Lý trí... nhất định phải lý trí! .... lý trí là gì vậy?"

...

Roi, que ủi, đủ loại phương pháp tàn bạo cùng cực đều dùng trên người Ôn Văn làm tinh thần anh ngày càng hoảng hốt hơn.

Ban đầu, anh vẫn còn gào la đau đớn, còn cắn răng kiên trì.

Nhưng sau đó, Ôn Văn bắt đầu lần thứ hai mỉm cười, hơn nữa càng cười lại càng điên cuồng hơn.

Này, thật sự quá kích thích rồi!

Cảm giác đau đớn đủ cấp bậc này và biểu cảm của đám côn đồ này thật sự làm anh say mê.

"Cười, mày còn cười à? Có phải mày bị bệnh tâm thần không hả?"

Mặt thẹo phẫn nộ, ông chủ kia yêu cầu là phải làm Ôn Văn càng đau đớn càng tốt, nhưng tên này cứ cười mãi là sao?

Ông chủ kia cho hai yêu cầu, một là không thể động vào tay phải Ôn Văn, một là phải cố gắng hết sức hành hạ hắn đau đớn, nếu không thì sẽ trừ tiền!

Mặt thẹo rút ra một con dao nhỏ đặt bên khóe miệng Ôn Văn, có chút điên cuồng gầm lên: "Cười đi, mày còn cười nữa tao xem nào!"

Bị nụ cười của Ôn Văn cảm hóa, tinh thần của đám côn đồ này cũng có chút không đúng lắm, phương pháp hành hạ ngày càng tàn nhẫn hơn, bây giờ trên người Ôn Văn không hề có một tấc da nào lành lặn.

"He he, tao quyết định rồi, tuy diện mạo của mày rất xấu nhưng tao sẽ tìm một cô gái đẹp cho mày." Ôn Văn mở to mắt, nghiêm túc nói.

Xẹt xẹt!

Mặt thẹo dùng dao găm rạch gò má Ôn Văn kéo dài tới bên khóe miệng, sau đó làm tương tự ở bên còn lại.

Hiện giờ không quản thế nào, Ôn Văn vẫn luôn cười.

"Mày đã thích cười như vậy, thì cứ cười đi!"

Mặt thẹo tức giận ném dao găm xuống đất, sau đó hình phạt tiếp tục thăng cấp.

Trong sự hành hạ không thuộc về nhân loại đó, mắt Ôn Văn một lần rồi lại một lần biến thành màu đỏ, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.

Cứ vậy giằng co hơn bốn tiếng đồng hồ, cho dù chúng đã giày vò Ôn Văn đến mức không còn hình người nhưng đám côn đồ này vẫn không thấy được biểu tình tuyệt vọng mà chúng muốn thấy.

Ngược lại là chính chúng, đã rất mệt mỏi.

Ôn Văn vẫn cứ cười, cười ngày càng lớn, cũng ngày càng dọa người.

"Đại ca, hắn không phải là kẻ điên chứ?"

Một tên đàn em chạy tới chỗ mặt thẹo, run giọng nói.

Ngay cả đám hung ác như bọn họ thì đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người như Ôn Văn.

Kẻ xương cứng khó chơi bọn họ cũng đã gặp qua, nhưng cao lắm cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi.

Nhưng chúng chưa từng thấy ai như Ôn Văn, rõ ràng đã bị hành tới tàn rồi vẫn còn cười như vậy.

Tiếng cười đó không phải loại cười to tuyệt vọng, mà là tiếng cười khi hưng phấn cực độ.

"Cám ơn bọn mày, tao đã tìm ra được điểm giới hạn rồi."

Ôn Văn dùng khe miệng lọt gió nói, âm thanh có chút không nghe rõ.

"Quả nhiên phải trải qua thực tế mới có thể chân chính tiếp cận chân lý, giữa điên cuồng và lý trí lại có một trạng thái đẹp như vậy."

Ôn Văn híp mắt, vẻ mặt mê ly giống như chưa tỉnh ngủ, lại giống như đắm chìm trong gì đó.

Đám đàn em liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy rét lạnh.

Mặt thẹo làm dáng rạch một đường trước cổ, một tên đàm em cầm dao tới muốn đâm vào trái tim Ôn Văn.

Hiện giờ bọn chúng chẳng thà kiếm ít đi tiền cũng không muốn nhìn thấy nụ cười của Ôn Văn, biểu hiện của Ôn Văn làm tối nay chúng sẽ mơ thấy ác mộng mất.

Nương theo nụ cười của Ôn Văn, vết thương bên môi cũng theo đó mà đong đưa, đáng sợ hơn bất cứ bộ phim kinh dị nào.

Hơn nữa không biết từ khi nào, trong căn phòng này đã bị bầu không khí điên cuồng bao phủ, đám côn đồ cũng bắt đầu chìm đắm trong đó.

Đến lúc này bọn chúng mới tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh vì sợ hãi chảy ròng ròng.

Nhưng theo hai tiếng búng tay không quá vang dội, tên côn đồ giơ dao găm muốn giết Ôn Văn đột nhiên dừng lại động tác.

Mặt theo đi vòng qua, phát hiện trên trán đứa đàn em này có một cây kim băng màu đỏ!

Kim băng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, biến thành máu loãng chảy xuôi xuống.

Sau đó mặt mẹo đờ ra nhìn về phía Ôn Văn, ánh mắt kinh hãi tới mức sắp rớt ra ngoài.

Chỉ thấy số máu nhỏ dưới đất chỗ Ôn Văn lơ lửng bay lên rồi ngưng kết thành một lưỡi dao băng, lưỡi dao đó trực tiếp cắt đứt sợi dây, thả Ôn Văn xuống.

Khoảnh khắc này trên người Ôn Văn không có phần da thịt nào lành lặn.

Nhưng chính là Ôn Văn như vậy lại càng làm đám côn đồ bị dọa tới run chân.

Bọn chúng muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện cửa đã bị băng đông cứng lại, căn bản không thể mở ra.

"Mày... mày rốt cuộc có phải là người không?" Mặt thẹo run rẩy hỏi.

"He he, là người thì sao, không phải người thì sao, bọn mày là người thì có thể làm chuyện như vậy đối với tao à, là người thì có thể làm được à?"

Ôn Văn điểm điểm cổ tay phải hai cái, sau đó khí chất cả người bắt đầu thay đổi hoàn toàn.

Mạch máu màu đỏ ở quanh mắt nổi lên rõ rệt, hai con mắt cũng chuyển thành màu đỏ.

Thông qua gò má bị rạch ra có thể nhìn thấy bốn cái răng trong miệng hắn dần dần mọc dài ra thành răng nhanh sắc bén!

Nhưng rất nhanh bọn họ đã không thể nhìn thấy được nữa, bởi vì vết thương trên gò má Ôn Văn đã khép lại, những vết thương khác trên người cũng đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Trong quá trình hồi phục này, Ôn Văn vuốt ve gương mặt, có chút thất vọng nói: "Chậc, sao lại có cảm giác bị hở như trước kia thì thoải mái hơn ấy nhỉ..."

0.15168 sec| 2426.07 kb